Trong thế giới tăm tối của người mù, nỗi đau và hy vọng luôn đan xen. Chị Thảo, Chi hội trưởng Hội người mù quận 1, mang trong mình ước mơ giản dị: một lần được nhìn thấy con. Bài viết khám phá cuộc sống, những khó khăn và khát vọng sống mãnh liệt của những người mù, liệu họ có thể khóc hay không?
Mong muốn được nhìn thấy con của chị Thảo, Chi hội trưởng Hội người mù quận 1
Mong muốn lớn nhất trong đời của chị Thảo, Chi hội trưởng Hội người mù quận 1, là được nhìn thấy mặt hai con mình. Chị từng được trải nghiệm khoảnh khắc ngắn ngủi khi sinh đứa đầu vào năm 28 tuổi, chỉ nhìn thấy “một cái mặt màu đỏ nhỏ xíu.” Nhưng khi sinh bé thứ hai năm 35 tuổi, mắt chị đã hoàn toàn không còn khả năng nhìn. Ký ức về hình dáng của con trẻ luôn ám ảnh và thôi thúc chị, khiến chị khao khát một lần được ngắm nhìn, xem chúng có đôi mắt một mí hay hai mí, hàng mi dày hay mỏng, và làn da sáng hay ngăm đen.
Chị Thảo bị thoái hóa võng mạc từ khi hơn 20 tuổi, dẫn đến việc các tế bào đáy mắt dần chết đi mà không thể phục hồi. Khi nghe bác sĩ nói rằng bệnh này đang được nghiên cứu trên toàn thế giới, chị cảm thấy choáng váng và kinh khủng. Những tháng ngày trôi qua, chị chỉ có một suy nghĩ duy nhất: muốn chết. Nhưng thời gian đã dạy chị một điều quan trọng: nếu không chết thì phải sống. Chị tìm cách đối diện với nỗi buồn và chấp nhận thực tại, dùng những suy nghĩ tích cực để vượt qua khó khăn.
Trong thế giới của người mù, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé và hạn hẹp, giống như một cái chum, trong khi thế giới của người sáng có vẻ rộng lớn như một ngôi nhà. Chị Thảo nhận ra rằng, mặc dù không thể nhìn thấy, tình yêu thương và niềm hy vọng vẫn luôn hiện hữu trong trái tim chị. Chị vẫn sống tích cực, tận tâm chăm sóc cho hai con và mơ ước một ngày nào đó có thể nhìn thấy chúng, khắc sâu những hình ảnh quý giá vào tâm trí mình.
Quá trình phát hiện và sống chung với căn bệnh thoái hóa võng mạc
Quá trình phát hiện bệnh thoái hóa võng mạc của chị Thảo bắt đầu từ khi chị còn trẻ, khi những dấu hiệu đầu tiên xuất hiện. Lúc đó, chị mới hơn 20 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời và chuẩn bị cho những ước mơ lớn lao. Tuy nhiên, những cơn khó chịu và sự mờ ảo trong tầm nhìn khiến chị không thể không lo lắng. Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã xác nhận chẩn đoán, và câu nói “bệnh này thế giới đang nghiên cứu, rớt vô người nào người đó chịu” đã như một đòn giáng mạnh vào tâm trí chị.
Chị Thảo nhớ lại cảm giác khi đó, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí chị. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ, khi mà đôi mắt, một trong những giác quan quan trọng nhất, đang dần rời bỏ chị. Chị đã trải qua những tháng ngày tăm tối với suy nghĩ duy nhất rằng cuộc sống không còn ý nghĩa. Thời gian trôi qua, căn bệnh ngày càng nặng, và cuối cùng chị mất hoàn toàn thị lực. Chị chấp nhận thực tại, nhưng những cảm xúc dồn nén không thể dễ dàng trôi qua.
Mỗi ngày trôi qua, chị học cách sống chung với căn bệnh. Chị Thảo phải thích nghi với những thách thức mới mà sự mù lòa mang lại. Không còn khả năng nhìn thấy, chị phải dựa vào những giác quan khác để nhận biết thế giới xung quanh. Bước chân của chị trở nên cẩn trọng hơn, cảm nhận mọi thứ bằng đôi tay, bằng âm thanh và bằng sự nhạy cảm của trái tim. Chị cũng nhận ra rằng những người xung quanh không thể hiểu hết nỗi đau và sự cô đơn mà chị phải đối mặt. Tuy nhiên, chị quyết tâm không để căn bệnh đánh bại tinh thần của mình.
Trong suốt quá trình này, chị Thảo không chỉ chiến đấu cho bản thân mà còn là hình mẫu cho nhiều người khác. Chị bắt đầu tham gia các hoạt động của Hội người mù quận 1, tìm kiếm cơ hội để giúp đỡ những người có hoàn cảnh giống mình. Qua đó, chị đã tìm thấy sức mạnh từ chính những người đồng cảnh ngộ, cùng nhau vượt qua nỗi đau, cùng nhau sống và yêu thương trong bóng tối. Chị không chỉ sống với căn bệnh thoái hóa võng mạc, mà còn sống với hy vọng và nghị lực, làm gương cho thế hệ trẻ, cho những người đang phải đối mặt với những thử thách tương tự.
Những khoảnh khắc gần chết của hai đứa con và sự cứu giúp kịp thời
Trong cuộc sống của chị Thảo, không chỉ có nỗi đau từ sự mù lòa mà còn có những khoảnh khắc gần như cướp đi mạng sống của hai đứa con. Đứa đầu tiên, Thảo Uyên, khi chỉ mới một tuổi, đã rơi vào tình trạng nguy kịch mà chị không hề hay biết. Một buổi chiều, chị đặt con ngồi trên ghế để đút bột cho ăn. Tuy nhiên, sau một lúc, bột cứ trào ra, chị nghĩ rằng con biếng ăn vì đang ốm. Trong cơn nóng ruột, chị thậm chí đã dọa con sẽ bị “cho ăn đòn”. Không ai ngờ rằng bé gái đang co giật vì sốt cao.
Đúng lúc đó, sự cứu giúp kịp thời đến từ cô em chồng và hai bà dì khi họ vào nhà và phát hiện ra tình hình bất thường. Khi nhìn thấy mắt của con bé trợn ngược, một bà dì đã hốt hoảng lao vào móc bột ra khỏi miệng nó. Với sự sơ cứu nhanh chóng, chị Thảo đã thở phào khi nghe tiếng khóc của con. Khoảnh khắc ấy khiến chị nhận ra rằng, với một người mẹ, sự chú ý và chăm sóc có thể là yếu tố quyết định cho sự sống còn của đứa trẻ.
Không lâu sau, chị Thảo lại trải qua một khoảnh khắc hồi hộp khác với đứa con thứ hai, Thảo Nhi, khi bé mới chỉ 5 tháng tuổi. Trong khi chị xuống bếp nấu ăn, bé bò chơi trong phòng và vô tình tìm đến một chiếc dao cạo râu của người cậu để trên sàn. Khi chị quay lại, cảm giác hoảng loạn ập đến khi thấy con ướt đẫm máu. Không chút do dự, chị bế con chạy sang nhà hàng xóm nhờ giúp đỡ. Nghe tiếng kêu hoảng hốt của chị, bà hàng xóm lập tức chạy đến, và cảnh tượng khiến bà không khỏi thất kinh khi thấy Thảo Nhi bị thương nặng.
May mắn thay, những ngón tay nhỏ bé của bé gái đã tự cầm máu. Khoảnh khắc này, mặc dù đầy lo âu, lại cho thấy sự kiên cường và ý chí mạnh mẽ của một đứa trẻ, cũng như lòng thương yêu của những người xung quanh. Chị Thảo đã học được rằng, trong những khoảnh khắc đen tối, sự cứu giúp kịp thời từ gia đình và bạn bè có thể tạo nên sự khác biệt lớn lao, mang lại niềm hy vọng và niềm tin vào cuộc sống. Những trải nghiệm này không chỉ làm sâu sắc thêm tình yêu thương của chị dành cho con mà còn tạo nên những bài học quý giá về sự cẩn trọng và trách nhiệm của một người mẹ.
Cảm nhận của chị Thảo về thế giới của người mù và những khó khăn trong cuộc sống hàng ngày
Chị Thảo thường mô tả thế giới của người mù như một không gian nhỏ hẹp, chỉ giống như cái chum, trong khi thế giới của những người sáng lại rộng lớn như một ngôi nhà. Cảm nhận này không chỉ phản ánh thực tế về thị lực mà còn thể hiện những giới hạn mà chị và những người cùng hoàn cảnh phải đối mặt hàng ngày. Trong tâm trí của chị, thế giới tăm tối khiến chị luôn cảm thấy cô đơn và lạc lõng, không thể tham gia vào những điều bình thường mà người khác vẫn trải nghiệm.
Cuộc sống hàng ngày của chị Thảo và những người mù không hề dễ dàng. Họ phải luôn cẩn thận trong từng bước đi, bởi chỉ cần một sơ suất nhỏ có thể dẫn đến tai nạn nghiêm trọng. Chị thường xuyên phải đối mặt với những cục bầm, sẹo do va phải đồ đạc trong nhà hoặc bị ngã. Mỗi lần va chạm đều để lại dấu ấn không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn. Chị kể rằng đôi khi môi sưng vù, hay đầu nổi cục u vì những va chạm không đáng có, khiến cuộc sống trở nên căng thẳng và mệt mỏi.
Ngoài ra, sự phụ thuộc vào người khác cũng là một vấn đề lớn. Chị Thảo không thể tự mình đi lại một cách tự do, điều này không chỉ ảnh hưởng đến cảm giác độc lập mà còn khiến chị luôn cảm thấy bất an. Nhiều người mù thường chỉ quanh quẩn trong nhà, không dám ra ngoài vì sợ hãi và lo lắng về sự an toàn của bản thân. Chính vì vậy, nhiều người trong số họ chỉ dừng lại ở những hoạt động đơn giản trong không gian hẹp của căn hộ, trong khi bên ngoài có một thế giới rộng lớn đang chờ đợi họ khám phá.
Chị Thảo cũng nhận ra rằng, mặc dù xã hội đã có những bước tiến trong việc hỗ trợ người mù, nhưng vẫn còn rất nhiều thách thức. Khả năng nhận thức của con người phụ thuộc nhiều vào thị giác, và khi mất đi đôi mắt, mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Hầu hết người mù phải dựa vào gia đình, bạn bè hoặc các trung tâm xã hội để sống. Chị cảm thấy cần phải nâng cao nhận thức của cộng đồng về cuộc sống của người mù, để họ không chỉ được xem như những người cần giúp đỡ mà còn là những con người có khả năng và nguyện vọng như bao người khác.
Từ những trải nghiệm của mình, chị Thảo đã quyết tâm không chỉ chấp nhận số phận mà còn trở thành người truyền cảm hứng cho những người khác. Chị mong muốn xây dựng một thế giới mà người mù có thể sống một cách tự lập hơn, hòa nhập với xã hội và không bị kỳ thị. Đó là lý do tại sao chị tham gia vào các hoạt động cộng đồng, nhằm giúp đỡ và động viên những người có hoàn cảnh giống mình. Chị hy vọng rằng, với sự hỗ trợ và lòng nhân ái từ mọi người, cuộc sống của người mù sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Vai trò của chị Thảo trong Hội người mù và sự hỗ trợ tâm lý cho những người cùng cảnh ngộ
Chị Thảo không chỉ là một người mù đơn thuần mà còn là Chi hội trưởng của Hội người mù quận 1, một vai trò rất quan trọng trong việc kết nối và hỗ trợ những người có hoàn cảnh tương tự. Với những trải nghiệm phong phú trong cuộc sống, chị Thảo đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người mù khác. Không chỉ lo công việc của hội, chị còn là một người tư vấn tâm lý, giúp đỡ và động viên những người đang gặp khó khăn trong cuộc sống. Chị hiểu rằng, bên cạnh những thách thức về thể chất, tâm lý cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến tinh thần của người mù.
Khi nghe tin về những người mù đang gặp khó khăn, chị Thảo luôn sẵn sàng nhận trách nhiệm. Chị không ngại tìm đến từng trường hợp, chia sẻ câu chuyện của bản thân để khích lệ tinh thần những người khác. Chị thường nói rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, việc sống tiếp và không từ bỏ là điều quan trọng nhất. Nhờ những nỗ lực của chị, nhiều người đã tìm thấy ánh sáng hy vọng và quyết tâm vươn lên trong cuộc sống.
Một trong những câu chuyện đáng chú ý là hai thanh niên trên 20 tuổi, bị mù do một căn bệnh hiểm nghèo. Ban đầu, cả hai đều cảm thấy tuyệt vọng và đã từng tự tử nhưng không thành. Khi gặp chị Thảo, họ đã nhận được sự động viên và tư vấn từ chị, giúp họ tìm lại được động lực để sống. Nhờ sự kiên trì và sự hỗ trợ của chị, cả hai đã có thể học nghề massage và tự lập tài chính. Đây không chỉ là những thành công cá nhân mà còn là minh chứng cho sức mạnh của tinh thần đồng đội và sự hỗ trợ lẫn nhau.
Ngoài việc hỗ trợ về tâm lý, chị Thảo cũng tích cực kết nối các thành viên trong hội, tổ chức các buổi sinh hoạt, chia sẻ kinh nghiệm sống và nghề nghiệp. Những buổi gặp gỡ này không chỉ giúp mọi người cảm thấy bớt cô đơn mà còn là cơ hội để họ học hỏi và tìm kiếm cơ hội việc làm mới. Chị Thảo nhận thức rõ rằng, việc tạo ra một môi trường ủng hộ và tích cực là rất quan trọng cho sự phát triển của từng cá nhân trong cộng đồng.
Chị cũng thường xuyên tham gia các hoạt động cộng đồng để nâng cao nhận thức về cuộc sống của người mù. Chị mong muốn mọi người sẽ nhìn nhận người mù không chỉ là những người cần giúp đỡ mà còn là những cá nhân có khả năng, có ước mơ và khát vọng sống. Chị tin rằng, với sự đồng hành của xã hội, người mù hoàn toàn có thể vượt qua khó khăn và sống một cuộc sống đầy đủ hơn. Thông qua vai trò của mình, chị Thảo đang góp phần không nhỏ vào việc xây dựng một tương lai tươi sáng hơn cho những người cùng cảnh ngộ.
Cuộc sống chung đụng của gia đình chị Thảo trong căn hộ tái định cư chật chội
Cuộc sống của gia đình chị Thảo trong căn hộ tái định cư chật chội mang đến những khó khăn và thử thách không nhỏ. Căn hộ chỉ rộng 48 mét vuông, nơi ba thế hệ sống chung dưới một mái nhà, bao gồm cha mẹ chị, chị và em gái cùng hai đứa con. Với không gian hẹp như vậy, việc sinh hoạt hàng ngày trở nên căng thẳng và chật chội. Trong căn phòng khoảng 7 mét vuông mà gia đình chị Thảo sinh sống, mọi người thường phải xếp lớp như cá mòi khi ngủ. Hàng ngày, các thành viên trong gia đình thường xuyên va chạm vào nhau, khiến cuộc sống trở nên ngột ngạt và thiếu sự riêng tư.
Căn phòng nhỏ chỉ đủ chỗ cho những hoạt động cơ bản như ăn uống và nghỉ ngơi. Mỗi bữa ăn của gia đình thường diễn ra trong không gian hẹp đó, và đôi khi không đủ chỗ cho tất cả mọi người. Chị Thảo chia sẻ rằng, trong những dịp cả gia đình tụ họp, họ phải phân chia thời gian ăn uống để không ai phải đứng ngoài. Sự chật chội này không chỉ gây khó khăn trong việc sinh hoạt mà còn tạo ra những căng thẳng tâm lý cho từng thành viên trong gia đình. Mỗi người phải cố gắng để hòa hợp với nhau trong một không gian hẹp, điều này không hề dễ dàng.
Ngoài ra, việc sống chung với cha mẹ và em gái, trong khi cả hai đều là người mù, cũng tạo ra những thách thức riêng. Chị Thảo phải gánh vác nhiều trách nhiệm trong việc chăm sóc gia đình, vừa là người mẹ, vừa là người hỗ trợ cho cha mẹ và em gái. Điều này đôi khi khiến chị cảm thấy mệt mỏi và áp lực, nhưng chị luôn nỗ lực để tạo ra một môi trường ấm áp cho các con. Chị luôn dạy bảo các con về sự kiên nhẫn và tôn trọng lẫn nhau, giúp các cháu hiểu rằng, mặc dù hoàn cảnh khó khăn, tình yêu thương trong gia đình là điều quý giá nhất.
Về mặt tài chính, gia đình chị Thảo cũng phải đối mặt với nhiều khó khăn. Mọi người đều làm những công việc không ổn định, nên thu nhập không đủ để trang trải cho cuộc sống hàng ngày. Chị Thảo thường xuyên phải tìm cách tiết kiệm và phân chia ngân sách cho các nhu cầu thiết yếu. Cả năm hộ trong căn hộ tái định cư thường góp tiền nấu ăn chung để tiết kiệm chi phí, nhưng dù đã cố gắng, họ vẫn luôn sống trong tình trạng thiếu thốn. Mỗi tháng, gia đình phải đối mặt với áp lực tài chính, và đôi khi không thể đủ tiền cho những chi phí không lường trước.
Tình trạng chật chội trong căn hộ không chỉ gây khó khăn trong sinh hoạt mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của các thành viên. Chị Thảo nhận ra rằng, sự thiếu không gian riêng tư và tự do có thể làm tăng cảm giác bức bách và ngột ngạt. Tuy nhiên, với sự kiên cường và tình yêu thương trong gia đình, chị luôn tìm cách vượt qua mọi thử thách, cố gắng tạo ra những kỷ niệm đẹp cho các con và hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Mặc dù cuộc sống hiện tại không hề dễ dàng, nhưng chị vẫn tin rằng sự gắn bó và đồng lòng của gia đình sẽ là sức mạnh giúp họ vượt qua mọi khó khăn.
Khó khăn tài chính và nỗ lực sống tự lập của những người mù trong xã hội
Khó khăn tài chính là một trong những thách thức lớn mà những người mù phải đối mặt trong xã hội hiện nay. Hầu hết họ đều sống phụ thuộc vào gia đình hoặc các trung tâm xã hội, với thu nhập không ổn định và rất thấp. Theo chị Thảo, chỉ khoảng 25% người mù có thể tham gia vào các công việc như xoa bóp, làm nghề thủ công hay sản xuất đồ dùng gia đình. Số còn lại thường gặp khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm phù hợp với khả năng của mình, điều này khiến họ rơi vào cảnh thiếu thốn và khổ sở.
Những người mù như ông Bùi Hữu Minh, một người đã bị mù từ năm 7 tuổi, phải làm việc vất vả bán vé số từ sáng đến tối để trang trải cuộc sống. Ông chia sẻ rằng, việc bán vé số rất khó khăn, đặc biệt trong mùa mưa, khi khách hàng thường ngại dừng lại mua. Dù nắng nóng hay mưa bão, ông vẫn phải bám trụ với công việc, bởi đây là nguồn thu nhập chính cho gia đình. Tuy nhiên, công việc này không chỉ vất vả mà còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Nhiều người mù đã gặp tai nạn giao thông, bị lạm dụng hoặc lừa đảo khi hành nghề ngoài đường. Rủi ro trong công việc không chỉ làm gia tăng nỗi lo lắng về tài chính mà còn ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của họ.
Bên cạnh đó, khả năng nhận thức và làm việc của người mù cũng bị hạn chế. Chỉ còn 13% khả năng lao động sau khi mất thị giác, khiến họ gặp nhiều khó khăn trong việc cạnh tranh với những người khác trên thị trường lao động. Nhiều người mù cảm thấy mặc cảm và không tự tin khi tìm kiếm việc làm, dẫn đến việc họ chỉ ở nhà và chờ đợi sự hỗ trợ từ gia đình hoặc xã hội. Tình trạng này không chỉ khiến họ cảm thấy bị cô lập mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của họ, khiến họ cảm thấy vô dụng và thất vọng về bản thân.
Chị Thảo cũng nhận thấy rằng, mặc dù xã hội đã có nhiều chương trình hỗ trợ cho người khuyết tật, nhưng thực tế vẫn còn nhiều hạn chế. Các hoạt động đào tạo nghề cho người mù chưa được mở rộng, và nhiều người không biết đến những cơ hội này. Chính vì vậy, chị Thảo luôn nỗ lực kêu gọi sự quan tâm từ cộng đồng và chính quyền để nâng cao nhận thức và tìm kiếm giải pháp cho những vấn đề mà người mù đang phải đối mặt.
Dù vậy, có những người mù vẫn cố gắng tự lập và tìm kiếm cách để vượt qua khó khăn. Họ học nghề, mở các dịch vụ như massage, làm thủ công mỹ nghệ hoặc thậm chí tham gia vào các hoạt động cộng đồng để tìm kiếm cơ hội. Những nỗ lực này không chỉ giúp họ có nguồn thu nhập ổn định mà còn giúp họ nâng cao kỹ năng, tự tin hơn trong cuộc sống. Sự kiên trì và nỗ lực của những người mù như chị Thảo là minh chứng cho sức mạnh tinh thần và ý chí vươn lên, bất chấp những khó khăn và thử thách mà họ phải đối mặt trong xã hội.
Các chủ đề liên quan: Thoái hóa võng mạc , Cuộc sống của người mù , Nỗ lực vượt khó
Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Kim Hằng