Hành động kiện công ty vì bị sa thải do ‘vệ sinh cá nhân quá lâu’ của nhân viên Lưu đã gây sự chú ý tại Trung Quốc. Trường hợp này nổi bật với tranh cãi về quy định lao động và nội quy công ty, đồng thời mở ra các vấn đề về quản lý nhân sự và quyền lợi lao động.
Hồ sơ vụ án: Lý do sa thải và yêu cầu bồi thường của nhân viên Lưu
Trong vụ án này, nguyên đơn Lưu làm việc tại một công ty mạch điện ở thành phố Nam Thông từ tháng 6/2015, với mức thu nhập hàng tháng khoảng 10.000 nhân dân tệ. Tuy nhiên, từ ngày 2/2 đến 23/2/2023, công ty đã ghi nhận Lưu thường xuyên ở trong nhà vệ sinh của công ty trong thời gian dài, từ 31 phút đến 3 giờ 5 phút mỗi lần, tổng cộng lên đến 11 lần. Theo quy định của công ty, việc rời khỏi vị trí làm việc trong thời gian dài như vậy được coi là vi phạm nghiêm trọng kỷ luật lao động. Do đó, công ty quyết định chấm dứt hợp đồng lao động với Lưu vào ngày 24/2/2023. Lưu không chấp nhận quyết định này và đã đệ đơn kiện công ty, yêu cầu bồi thường hơn 200.000 nhân dân tệ về mặt pháp lý. Trong vụ án, Lưu lập luận rằng việc vào nhà vệ sinh là do nhu cầu cá nhân và không vi phạm nội quy của công ty. Tuy nhiên, công ty lập luận rằng hành vi của Lưu là không chấp nhận được và vi phạm nghiêm trọng kỷ luật lao động, vì không thể chứng minh được đã làm gì trong thời gian đó. Điều này đã tạo nên một cuộc tranh cãi về việc xác định liệu hành vi của Lưu có cấu thành việc rời chức vụ mà không được phép hay không, từ đó ảnh hưởng đến quyết định của tòa án và yêu cầu bồi thường của Lưu.
Quan điểm hai bên: Lập luận của công ty và Lưu về việc thường xuyên vào nhà vệ sinh trong giờ làm việc
Trong quan điểm của công ty, hành vi của Lưu thường xuyên rời khỏi vị trí làm việc để vào nhà vệ sinh trong thời gian dài là không chấp nhận được và vi phạm nghiêm trọng quy định của công ty về kỷ luật lao động. Theo công ty, việc này ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của Lưu và gây ảnh hưởng tiêu cực đến quá trình sản xuất và công việc hàng ngày của công ty. Công ty cũng lập luận rằng việc vào nhà vệ sinh trong thời gian dài như vậy là không phản ánh nhu cầu cá nhân hợp lý và không chứng minh được mục đích cụ thể của việc này.
Trong khi đó, quan điểm của Lưu là hành vi của anh là do nhu cầu cá nhân và không vi phạm nội quy lao động của công ty. Anh lập luận rằng việc vào nhà vệ sinh là một hành động cần thiết và phù hợp với quy định về vệ sinh cá nhân trong quy định lao động. Lưu cho rằng việc thường xuyên vào nhà vệ sinh không gây ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của mình và không làm ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của công ty.
Sự tranh luận giữa quan điểm của công ty và Lưu đã tạo ra một cuộc tranh cãi về tính chấp nhận được của hành vi của Lưu và liệu việc này có được xem là vi phạm nghiêm trọng quy định lao động của công ty hay không. Điều này cũng ảnh hưởng đến quyết định của tòa án về vụ kiện và quyết định cuối cùng về việc sa thải và yêu cầu bồi thường của Lưu.
Phân tích của tòa án: Đánh giá về việc sa thải và yêu cầu bồi thường của Lưu
Tòa án đã tiến hành phân tích kỹ lưỡng về việc sa thải và yêu cầu bồi thường của Lưu. Tòa án đánh giá rằng hành vi của Lưu thường xuyên vào nhà vệ sinh trong thời gian dài không phản ánh nhu cầu cá nhân hợp lý và vượt quá phạm vi sinh lý thông thường. Điều này làm ảnh hưởng đến quá trình làm việc và hiệu suất lao động của Lưu, cũng như ảnh hưởng tiêu cực đến công việc hàng ngày của công ty. Tòa án cũng chấp nhận quan điểm của công ty rằng việc này là vi phạm nghiêm trọng quy định lao động và nội quy của công ty.
Tuy nhiên, tòa án cũng xem xét quan điểm của Lưu và nhấn mạnh rằng việc vào nhà vệ sinh là một nhu cầu cá nhân phù hợp với quy định về vệ sinh cá nhân trong công ty. Tuy nhiên, việc thường xuyên rời khỏi vị trí làm việc một cách không cần thiết và kéo dài có thể được xem là vi phạm quy định lao động và gây ra sự bất ổn trong quá trình làm việc của công ty.
Dựa trên phân tích này, tòa án kết luận rằng quyết định của công ty về việc sa thải Lưu là hợp pháp và không có cơ sở cho yêu cầu bồi thường của anh. Quyết định này dựa trên việc Lưu không thể chứng minh được đã làm gì trong thời gian rời khỏi vị trí làm việc và việc hành động của anh gây ảnh hưởng tiêu cực đến công ty. Điều này thể hiện sự cân nhắc và cân đối của tòa án trong việc giải quyết tranh chấp giữa hai bên.
Kết luận và hậu quả: Quyết định cuối cùng của tòa án và hậu quả của vụ kiện đối với các bên
Sau khi xem xét kỹ lưỡng tất cả các tình tiết và lập luận từ cả hai bên, tòa án đã đưa ra quyết định cuối cùng về vụ kiện giữa Lưu và công ty. Tòa án đã xác định rằng quyết định của công ty về việc sa thải Lưu là hợp pháp và không có bất kỳ vi phạm nào đối với quy định lao động hay nội quy của công ty. Điều này dựa trên việc Lưu đã thường xuyên rời khỏi vị trí làm việc một cách không cần thiết và kéo dài, gây ảnh hưởng tiêu cực đến quá trình làm việc của công ty.
Do đó, tòa án đã từ chối yêu cầu bồi thường của Lưu về mặt pháp lý. Quyết định này có hậu quả lớn đối với cả hai bên. Đối với Lưu, ông không chỉ mất việc mà còn không đạt được yêu cầu bồi thường mà mình đề xuất. Đối với công ty, quyết định của tòa án là một sự xác nhận về sự hợp lệ của hành động sa thải và chính sách kỷ luật lao động của họ. Hơn nữa, vụ kiện này cũng mở ra các câu hỏi và tranh luận về quy định lao động, quản lý nhân sự và quyền lợi lao động trong các doanh nghiệp. Điều này có thể ảnh hưởng đến cách các công ty áp dụng và giải quyết các vấn đề liên quan đến nhân sự trong tương lai.
Các chủ đề liên quan: sa thải , Trung Quốc , kiện , kiện công ty , đi vệ sinh
Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Kim Hằng